Các cụ ngày xưa có câu;
Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau
Đúng như vậy, nhất cái tuổi già này con cái nó ngọt ngào một tý là thấy vui rồi. Ngoài xã hội cũng vậy. Bữa trước mình đi xe máy trên đường, bỗng có một thanh niên trong ngõ đi ra ,nó đâm phải đuôi xe của mình là sai rồi mà nó còn lớn tiếng:" Cái bà già này! đi cái kiểu gì thế. " Bực quá nhưng lại nghĩ:" Tránh voi chẳng xấu mặt nào" nên đi thẳng. Có một ông đi xe phía sau mình thấy vậy vượt lên bảo "Sao bác không mắng cho nó một trận", mình cười và không nói gì. Cách đây 2 tuần mình cũng đi xe trên đường Hoàng Hoa Thám, cũng có một thanh đi từ chỗ mua xăng ra, chắc là nó định lượn ra ngoài nhưng gặp xe đi ngược chiều nên quay ngay lại và đâm phải mình, mình không bị ngã mà chỉ thấy hơi đau ở chân trái, nó quay lại nói:" Cháu xin lỗi bác!". Đi tiếp vài mét thấy như có gì kéo lê phía sau, dừng xe và Than ôi! tất cả các vành nhựa tung ra hết. Mình nhặt lại và về nhà. Con nó đem đi gắn lại mất 250.000đ. Đúng là một câu xin lỗi của nó đáng giá 250.00đ đấy
Lệ Thủy
Chia sẻ vui buồn
Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015
Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015
CHUYỆN VUI CUỐI TUẦN
CHẾT QUÁCH ĐI CHO NÓ XONG!
Chắc ai đã ở cùng với "xứ bọ" chắc đã quen với cách đối đáp ngang ngang của vùng trong đó. Nó có cái gì đó vừa buồn cười ,vừa" tưn tức" nhưng cũng chẳng giận được lâu.
Hồi trước (thời bao cấp ấy mà) có lần mình hỏi ông xã mình (là dân xứ bọ ) là :Anh đọc chuyện "Ông giáo Thứ"của Nam Cao anh có thấy câu nào hay nhất không?( vì ông xã nhà mình cũng là nhà giáo mà). Ông ấy trả lời: Không biết ! Mình bảo: Đó là:"Là cái thằng đàn ông mà không làm đủ tiền nuôi vợ con thì chết quách đi cho nó xong !". Ông ấy nói luôn:"Kém quá ,Cụ Tú Xương có câu Hay hơn:"Thân cò lặn lội ở ven sông. Nuôi nấng 5 con với một chồng!" Đấy người phụ nữ phải như thế chứ. Đây mới có 2 con với 1 chồng thì ăn thua gì?.Sau đó ông ấy đem câu chuyện này nói lại với ông Phan Đình Diệu là bạn học của ông ấy thì ông Diệu lại phán thêm thế này nữa :"Thời nay: Là cái thằng đàn ông mà không lấy được vợ làm đủ tiền nuôi chồng con thì chết quách đi cho nó xong !" Vậy theo cái lý sự ấy thì trường hợp nào nên chết quách đi cho nó xong. ?
Chắc ai đã ở cùng với "xứ bọ" chắc đã quen với cách đối đáp ngang ngang của vùng trong đó. Nó có cái gì đó vừa buồn cười ,vừa" tưn tức" nhưng cũng chẳng giận được lâu.
Hồi trước (thời bao cấp ấy mà) có lần mình hỏi ông xã mình (là dân xứ bọ ) là :Anh đọc chuyện "Ông giáo Thứ"của Nam Cao anh có thấy câu nào hay nhất không?( vì ông xã nhà mình cũng là nhà giáo mà). Ông ấy trả lời: Không biết ! Mình bảo: Đó là:"Là cái thằng đàn ông mà không làm đủ tiền nuôi vợ con thì chết quách đi cho nó xong !". Ông ấy nói luôn:"Kém quá ,Cụ Tú Xương có câu Hay hơn:"Thân cò lặn lội ở ven sông. Nuôi nấng 5 con với một chồng!" Đấy người phụ nữ phải như thế chứ. Đây mới có 2 con với 1 chồng thì ăn thua gì?.Sau đó ông ấy đem câu chuyện này nói lại với ông Phan Đình Diệu là bạn học của ông ấy thì ông Diệu lại phán thêm thế này nữa :"Thời nay: Là cái thằng đàn ông mà không lấy được vợ làm đủ tiền nuôi chồng con thì chết quách đi cho nó xong !" Vậy theo cái lý sự ấy thì trường hợp nào nên chết quách đi cho nó xong. ?
Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015
TUỔI GIÀ
Sau một năm mình mới viết được một bài, định sẽ cố gắng có mặt tại blog để tâm sự cùng các cụ. Chưa kịp quay lại thì làm cho một trận "Ngọc thể bất an", mới đầu thấy đau khắp mặt sau đó rát cổ, tiếng khản đặc, nói chẳng ra hơi, ho như cuốc kêu, làm cho 5 ngày Zinat chẳng đỡ, đi khám thì bác sỹ bảo bị : viêm thanh quản và viêm amidan cấp thế là làm thêm 5 ngày kháng sinh cao cấp hơn là Avelox. Vừa khỏi được bệnh họng lại sang bệnh đau thần kinh tọa, không thể đi lại được,thế là lại phải mời bác sỹ đông y đến nhà châm cứu cho 10 ngày, đỡ được 1 tuần nay thời tiết chuyển lạnh thế là bị viêm họng lại. Đúng là tuổi già, sức đề kháng kém nên dễ mắc bệnh. Nhân đọc được một bài báo có cái tít: "10 điều giữ sức khỏe của Hải Thượng Lãn Ông" Xin đăng để các cụ cùng ngẫm:
Một là lao động
Hai là nghỉ ngơi
Ba là đừng trái khí trời
Xông pha mưa gió nắng nơi lạnh lùng
Còn như dịch lệ cuồng phong
Biết chứng mà tránh mà phòng mới yên
Thứ tư thị hiếu chớ nên
Mắt nhìn ham muốn lòng quên cương thường
Năm là phải thủ đôi chân
Giữ lòng trong sạch cho thần được yên
Định tâm như kẻ tọa thiền
Bỏ lòng dục vọng bon chen đường đời.
Sáu là ngủ dậy đúng thời
Luyện thân ,luyện khí đứng ngồi thong dong
Làm cho khí huyết lưu thông
Chân tay cứng cáp trong lòng thảnh thơi.
Bảy răn tửu sắc chơi bời
Thỏa lòng chốc lát ,thì đời ngắn đi.
Tinh hoa chân lý nghĩ suy
Nguyên thần ly tán bệnh gì chẳng sâu.
Tám cần ăn uống hàng đầu
Nhưng đừng quá vội mà đau dạ dầy
Kiêng ăn những thứ đắng, cay
Các thứ sống, lạnh khí đầy khó tiêu.
Chín là nằm ngủ đúng chiều
Hướng phương sinh khí đầu cao hơn mình
Vòng tay lên ngực mộng kinh
Vào giường không nghĩ rằng mình ngủ yên.
Mười nên tắm giặt thường xuyên
Ra ngoài ô nón không quên đội đầu
Đề phòng hàn thấp nhiễm vào
Áo quần ấm áp tà nào dám xâm!
Mười điều nên nhớ nhập tâm
Hằng ngày thực hiện trăm năm thọ trường!!!
Chúc các cụ khỏe!
Một là lao động
Hai là nghỉ ngơi
Ba là đừng trái khí trời
Xông pha mưa gió nắng nơi lạnh lùng
Còn như dịch lệ cuồng phong
Biết chứng mà tránh mà phòng mới yên
Thứ tư thị hiếu chớ nên
Mắt nhìn ham muốn lòng quên cương thường
Năm là phải thủ đôi chân
Giữ lòng trong sạch cho thần được yên
Định tâm như kẻ tọa thiền
Bỏ lòng dục vọng bon chen đường đời.
Sáu là ngủ dậy đúng thời
Luyện thân ,luyện khí đứng ngồi thong dong
Làm cho khí huyết lưu thông
Chân tay cứng cáp trong lòng thảnh thơi.
Bảy răn tửu sắc chơi bời
Thỏa lòng chốc lát ,thì đời ngắn đi.
Tinh hoa chân lý nghĩ suy
Nguyên thần ly tán bệnh gì chẳng sâu.
Tám cần ăn uống hàng đầu
Nhưng đừng quá vội mà đau dạ dầy
Kiêng ăn những thứ đắng, cay
Các thứ sống, lạnh khí đầy khó tiêu.
Chín là nằm ngủ đúng chiều
Hướng phương sinh khí đầu cao hơn mình
Vòng tay lên ngực mộng kinh
Vào giường không nghĩ rằng mình ngủ yên.
Mười nên tắm giặt thường xuyên
Ra ngoài ô nón không quên đội đầu
Đề phòng hàn thấp nhiễm vào
Áo quần ấm áp tà nào dám xâm!
Mười điều nên nhớ nhập tâm
Hằng ngày thực hiện trăm năm thọ trường!!!
Chúc các cụ khỏe!
Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015
Đã hơn một năm nay tôi không viết bài mới, kể cũng đáng chê trách. Cũng có nhiều lý do! Trước tiên là máy hỏng, phải mua máy mới. Sau khi có máy mới thì lại phải đi chữa bệnh,rồi thì bận bịu các việc không tên. Vào blog ,đọc các bài của các cụ hay quá, hôm nay cũng xin góp một tý cho vui
Mình có đọc được một bài thơ thấy hay quá nên xin chép lại để các cụ cùng ngẫm xem có đúng không nhé.
Lời bình đầu bài:" Đã biết trần gian là cõi tạm....Sinh -Lão-Bệnh -Tử là kiếp luân hồi.... Một trăm năm trước ta chưa gặp nhau,một trăm năm sau biết có gặp lại chăng? Cuộc đời sắc sắc, không không...Thôi thì ta cứ hết lòng với nhau, Khi ta ra đi hành trang có những gì? Tiền bạc phải bỏ lại , vợ (chồng)con chỉ theo ta đến nghĩa địa rồi quay trở về,bạn thân nhất của ta cũng chỉ tiễn ta một đoạn đường ,còn lại CÁI NGHIỆP DO TA TẠO RA SẼ THEO TA VÀ SẼ CÙNG TA TÁI SINH Ở KIẾP SAU.Lành hay dữ, thiện hay ác là do nghiệp của ta ở kiếp trước ...TU LÀ CHUYÊN NGHIỆP...(Trí Vịnh )
MAI TÔI ĐI
Mai tôi đi...chẳng có gì quan trọng ,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Trên giường bệnh ,tử thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn ,thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảng khắc cuối...Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian,
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi ...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục ,bên vô hình cõi lạ ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đằng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...
Mắt nhắm rồi...Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa,phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim,chụp ảnh để dành lưu,
Gây phiền toái , nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng ,vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch...lên bờ ,thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ ...Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người...
Cứ bình tâm,thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước ,người sau rồi sẽ gặp...
Mình có đọc được một bài thơ thấy hay quá nên xin chép lại để các cụ cùng ngẫm xem có đúng không nhé.
Lời bình đầu bài:" Đã biết trần gian là cõi tạm....Sinh -Lão-Bệnh -Tử là kiếp luân hồi.... Một trăm năm trước ta chưa gặp nhau,một trăm năm sau biết có gặp lại chăng? Cuộc đời sắc sắc, không không...Thôi thì ta cứ hết lòng với nhau, Khi ta ra đi hành trang có những gì? Tiền bạc phải bỏ lại , vợ (chồng)con chỉ theo ta đến nghĩa địa rồi quay trở về,bạn thân nhất của ta cũng chỉ tiễn ta một đoạn đường ,còn lại CÁI NGHIỆP DO TA TẠO RA SẼ THEO TA VÀ SẼ CÙNG TA TÁI SINH Ở KIẾP SAU.Lành hay dữ, thiện hay ác là do nghiệp của ta ở kiếp trước ...TU LÀ CHUYÊN NGHIỆP...(Trí Vịnh )
MAI TÔI ĐI
Mai tôi đi...chẳng có gì quan trọng ,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Trên giường bệnh ,tử thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn ,thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảng khắc cuối...Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian,
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi ...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục ,bên vô hình cõi lạ ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả,
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đằng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...
Mắt nhắm rồi...Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa,phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim,chụp ảnh để dành lưu,
Gây phiền toái , nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng ,vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch...lên bờ ,thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ ...Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người...
Cứ bình tâm,thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước ,người sau rồi sẽ gặp...
Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013
ANH-EM,ÔNG -BÀ
BỐN CON SỐ I
Vào những năm 60 của Thế Kỷ trước khi tổ chức lễ Thành hôn hoặc đi đăng ký kết hôn chúng ta ít ai để ý xem ngày, xem tuổi để trách những ngày xấu. Bởi lúc bấy giờ mọi việc đều phải làm vào ngày nghỉ lễ hoặc là ngày chủ nhật vì những ngày đó máy bay Mỹ mới ngừng bắn và mọi người mới có thể vui vẻ được . Chúng tôi cũng trong tình cảnh đó, hai đứa định ngày cưới vào tối 24 tháng 12 là ngày Nô-en nên phải đi đăng ký kết hôn trước đó, chẳng biết thế nào mà khi cầm tờ giấy kết hôn tại UBND Hoàn Kiếm nhìn vào toàn những con số 1 ,đó là ngày 11-11-1967.
Trong cuộc sống vợ chồng không phải là tất cả song có lẽ tới 90% là có lúc cũng giận hờn,có lúc cũng to tiếng. Như “ông xã” nhà tôi nói:Chẳng họ hàng gì, chẳng quen biết gì,đến với nhau, ở với nhau gần 50 năm thật sự có bao nhiêu kỷ niệm đáng nhớ! Nhìn vào những con số 1 là mở đầu cho những năm tháng đó.Vậy xin có mấy câu thơ:
ANH- EM, ÔNG-BÀ
Trước đây Anh vẫn gọi Em
Từ ngày có cháu Ông quen gọi Bà
Ông- Bà tiếng gọi cả nhà
Anh- Em là của riêng Ta với Mình
Sao anh quên được mối tình
Anh trao Em nhận chúng mình bên nhau
Giờ đây tóc đã đổi mầu
Mà tình yêu đã gắn sâu trong lòng
Nếu ông trời có bất công
Xa Em ,Anh vẫn mang tình Em theo.
Trong cuộc sống đôi lứa mỗi người có cảm nghĩ và những mong muốn về người bạn đời của mình khác nhau.Xin đăng một bài thơ vui của ông chồng mong vợ mình như sau:
VỢ TỐT
Phải đẹp gái
Không kiêu sa
Thích ở nhà
Lo nội trợ
Không cắc cớ
Chửi chồng con
Không phấn son
Không nhiều chuyện
Không hà tiện
Không càm ràm
Phải siêng năng
Không lười biếng
Nói nhỏ tiếng
Biết chiều chồng
Giỏi nữ công
Và gia chánh
Biết dạy con
Ứng xử tốt
Không quá dốt
Không quá khôn
Không ôm đồm
Không ủy mỵ
Không thiên vị
Không cầu kỳ
Không quá phì
Không quá ốm
Không dị hợm
Không chanh chua
Không se sua
Không bẻm mép
Không bép sép
Không phàn nàn
Không có đâu…Đừng có!
Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013
ÔSIN...Tâm sự của Phụ Nữ nhân ngày 20-10
Mỗi ngày tám
tiếng như anh.
Chiều về em
bỗng hóa thành "ÔSin"
Cái tên nghe
mãi cũng quen.
Còn hơn hai
tiếng "con sen" cục cằn.
5 giờ đi chợ
nấu ăn.
6 giờ bát đũa
cơm canh trên bàn.
Anh nghe thời
sự đàng hoàng
Em thì một đống
áo quần giặt phơi
Anh ngồi hút
thuốc thảnh thơi
Còn em một đống
xoong nồi kiến bầu
Anh lên đọc sách
trên lầu
Em thì lau
mấy tầng lầu bẩn dơ
Con đau em
chạy tướt bơ
Anh đau em
biết lấy ai dãi bầy
Múi chanh anh
vắt vài giây
Còn em anh
vắt cả ngày lẫn đêm
Cơm xong chưa
kịp lên đèn
Đã nghe anh ở
cạnh bên vật nài
Xấu chồng thì
biết hổ ai
Thôi đành phó
mặc một vài trống canh
Bơ phờ sáng
dậy phong phanh
Vội lo bữa sáng
cho anh đi làm
Ăn xong anh
hỏi "Nữ hoàng"
Cái hộp tăm ở
trên bàn đâu em ?
Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013
MẸ LÀ GÌ ? MẸ LÀ AI ?
Nhân ngày thành lập Hội liên hiệp Phụ nữ Việt nam có một người bạn tặng mình một bài thơ của tác giả Bách Nguyên,mình đọc thấy hay và có nhiều điểm giống các bà già trong đó có mình .Vậy xin đăng để các cụ bà xem và tự liên hệ xem có đúng với mình không nhé.
MẸ LÀ GÌ ? MẸ LÀ AI ?
Mẹ là bếp lửa đêm đông
Mẹ là người ở không công suốt đời
Khi gần gũi,lúc xa xôi
Già nua như chiếc lá rơi cuối vườn
Là thời tiết thay đổi luôn
Khi vui như nắng, khi buồn như mưa
Là hoa nở khắp bốn mùa
Là quả khi ngọt khi chua mới dài
Mẹ là người chẳng giống ai
Ăn ít ngủ ít nhớ dai nhất nhà
Ngày nghỉ con cháu đi xa
Mẹ là bảo vệ giữ nhà cho con
Là máy giặt chạy bằng cơm
Là thùng nước gạo ,thu gom đồ thừa
Là người cả nghĩ hay lo
Chỗ ướt Mẹ nhận, chỗ khô Mẹ nhường
Mẹ là vại muối, vại tương
Gạo,nước,thịt, cá,mắm, đường, điện ,gas
Là hiếu,là hỷ gần xa
Ngược xuôi trăm thứ việc nhà bủa vây
Bảo tàng đồ cổ đông tây
Mẹ là giám đốc một tay giữ gìn
Làm thì toàn việc không tên
Ăn thì xương xẩu, chẳng nhường phần ai
Thủ quỹ thụt két dài dài.....
Chi tiêu chẳng có biên lai chứng từ
Là tài khoản chẳng số dư
Xoay tròn như cái đèn cù quanh năm
Khi yêu mềm mịn như bông
Khi giận nhọn sắc như chông, như trà
Mỗi khi trời nổi phong ba
Lệnh ông còn kém lệnh bà vài phân
Vừa là tướng,vừa là quân
Ti vi đời cũ,công nông đời đầu
Tivi rè tiếng mất mầu
Công nông đời đầu hỏng hóc khó thay
Là hàng mất giá hàng ngày
Lù lù như cái cối xay giữa nhà
Đường đường là một quản gia
Cháu hư cũng đổ cho bà tiếng oan
Con mà quậy phá không ngoan
Quy ngay con dại cái mang tội tình
Chồng con sự nghiệp công thành
May ra Mẹ có chút danh với đời
Ngẫm ra muôn sự tại trời
Giao nhiều thiên chức một đời khó qua
Mẹ là ai ?Mẹ là ta
Ngọt ngào chia hết ,xót xa nhận về
Uy quyền nhiều lúc cũng ghê
Đến khi thất sủng khó bề nói hay
Là người giữ lửa đêm ngày
Lửa to hỏa hoạn ,lắt lay lụi tàn
Là chánh án,là bị can
Một lời không chuẩn cũng tan cửa nhà
Mẹ là gì ?Mẹ là ta
Mẹ là lãnh đạo, Mẹ là nhân dân
Cháu con đi xa về gần
Mẹ là cái bến yên bình,yêu thương
Là phép trừ của túi tiền
Phép chia của những ưu phiền đắng cay
Phép cộng mơ ước xa bay
Phép nhân hạnh phúc trao tay từng người
Mẹ là đơn giản thế thôi
Có bốn phép tính suốt đời không xong
Nói ra lại bảo kể công
Nếu không có Mẹ ,con không có gì
Chẳng quan trọng ,chẳng là chi
Nếu không có Mẹ, cái gì cũng không.
MẸ LÀ GÌ ? MẸ LÀ AI ?
Mẹ là bếp lửa đêm đông
Mẹ là người ở không công suốt đời
Khi gần gũi,lúc xa xôi
Già nua như chiếc lá rơi cuối vườn
Là thời tiết thay đổi luôn
Khi vui như nắng, khi buồn như mưa
Là hoa nở khắp bốn mùa
Là quả khi ngọt khi chua mới dài
Mẹ là người chẳng giống ai
Ăn ít ngủ ít nhớ dai nhất nhà
Ngày nghỉ con cháu đi xa
Mẹ là bảo vệ giữ nhà cho con
Là máy giặt chạy bằng cơm
Là thùng nước gạo ,thu gom đồ thừa
Là người cả nghĩ hay lo
Chỗ ướt Mẹ nhận, chỗ khô Mẹ nhường
Mẹ là vại muối, vại tương
Gạo,nước,thịt, cá,mắm, đường, điện ,gas
Là hiếu,là hỷ gần xa
Ngược xuôi trăm thứ việc nhà bủa vây
Bảo tàng đồ cổ đông tây
Mẹ là giám đốc một tay giữ gìn
Làm thì toàn việc không tên
Ăn thì xương xẩu, chẳng nhường phần ai
Thủ quỹ thụt két dài dài.....
Chi tiêu chẳng có biên lai chứng từ
Là tài khoản chẳng số dư
Xoay tròn như cái đèn cù quanh năm
Khi yêu mềm mịn như bông
Khi giận nhọn sắc như chông, như trà
Mỗi khi trời nổi phong ba
Lệnh ông còn kém lệnh bà vài phân
Vừa là tướng,vừa là quân
Ti vi đời cũ,công nông đời đầu
Tivi rè tiếng mất mầu
Công nông đời đầu hỏng hóc khó thay
Là hàng mất giá hàng ngày
Lù lù như cái cối xay giữa nhà
Đường đường là một quản gia
Cháu hư cũng đổ cho bà tiếng oan
Con mà quậy phá không ngoan
Quy ngay con dại cái mang tội tình
Chồng con sự nghiệp công thành
May ra Mẹ có chút danh với đời
Ngẫm ra muôn sự tại trời
Giao nhiều thiên chức một đời khó qua
Mẹ là ai ?Mẹ là ta
Ngọt ngào chia hết ,xót xa nhận về
Uy quyền nhiều lúc cũng ghê
Đến khi thất sủng khó bề nói hay
Là người giữ lửa đêm ngày
Lửa to hỏa hoạn ,lắt lay lụi tàn
Là chánh án,là bị can
Một lời không chuẩn cũng tan cửa nhà
Mẹ là gì ?Mẹ là ta
Mẹ là lãnh đạo, Mẹ là nhân dân
Cháu con đi xa về gần
Mẹ là cái bến yên bình,yêu thương
Là phép trừ của túi tiền
Phép chia của những ưu phiền đắng cay
Phép cộng mơ ước xa bay
Phép nhân hạnh phúc trao tay từng người
Mẹ là đơn giản thế thôi
Có bốn phép tính suốt đời không xong
Nói ra lại bảo kể công
Nếu không có Mẹ ,con không có gì
Chẳng quan trọng ,chẳng là chi
Nếu không có Mẹ, cái gì cũng không.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)